Chờ gió nhẹ [G] rơi trên phố cùng ngày [D] buồn thoáng qua,
gương mặt [C] em nhìn theo chiếc [G] lá.
Của mưa lìa [G] xa cơn gió trong [D] em
chợt thấy lo mình [C] sẽ đi về đâu ngày [D] mai.
Lặng im niềm [G] vui ngơ ngác bao nụ [D] cười,
đã thôi rực [C] rỡ ở trên đôi [D] môi.
Vì anh lặng [G] im không nói, em đợi [D] chờ tiếng yêu,
có [C] khi cảm thấy vô [D] vọng.
[Em] Tại vì em đã yêu [D] nên đợi chờ
một [C] tiếng yêu anh từ [G] lâu hửng hờ.
[Em] Tại vì cơn gió chiều nay vô [D] tâm
lạnh lùng để chiếc [C] lá một mình cô [D] đơn.
[Em] Chuyện buồn em sẽ mãi dấu [D] đi trong lòng,
dù [C] rằng trong tim rất [G] mong.
[Em] một ngày anh đến mang [D] theo hi vọng,
để chiếc [C] lá không [D] còn cô [G] đơn.